Chương 12

Cất Giấu Một Tấm Chân Tình

20.739 chữ

14-01-2023

Đình Việt nghe tiếng Thùy Chi gọi mới quay đầu nhìn về phía bên này, khi trông thấy một bóng lưng gầy gò mỏng manh đứng cạnh em gái thì hơi thở bất giác chững lại một nhịp.

Anh phát hiện ra một điều rất kỳ lạ, thời gian đã trôi qua dài như thế, tóc Hà Phương cũng đã dài hơn nhiều so với lúc đến điểm trường A Tứ, nhưng chỉ cần lướt qua một bóng lưng cũng đủ để anh nhận ra cô.

Thùy Chi cười cười, kéo tay Hà Phương đi về phía anh: “Anh họ của em đấy, ban nãy có lên bục nhận giải thưởng vinh danh, chị có nhìn thấy không?”. Cô nhóc tíu tít nói liền một mạch, không để cho cô chen miệng vào: “Anh ấy là bác sĩ tình nguyện lên vùng cao đấy, đẹp trai lắm”.

“Em đừng kéo chị”. Hà Phương nhỏ giọng cằn nhằn, ở chỗ đông người này không thể giằng ra, chỉ có thể để mặc Thùy Chi kéo đi.

“Không kéo là lạc mất, chị nhanh lên. Em giới thiệu anh trai em cho chị”.

“Không cần”.

“Không cần gì chứ, ngôi sao sáng chói nhất của gia đình em đấy. Anh ấy hơn 30 tuổi rồi mà chưa có mảnh tình nào vắt vai, hai người tình cờ gặp ở đây, em phải làm bà mối mới được”.

Xuyên qua dòng người hối hả, chẳng mấy chốc cô đã đứng trước mặt anh. Đình Việt không hề bước chân về phía hai người, nhưng ánh mắt anh từ lúc bắt đầu đến giờ chưa từng rời khỏi Hà Phương.

Thùy Chi nhanh nhảu hỏi: “Anh, anh xong việc rồi à?”

“Chưa xong”. Anh ngừng lại một lát, thanh âm cứng rắn lại chậm rãi: “Lát nữa còn phải tập trung cùng đoàn”.

“Thế thì chưa đi luôn phải không?”. Thùy Chi nói xong, cũng không chờ Đình Việt trả lời đã đẩy Hà Phương lên trước mặt: “Đây là chị gái của bạn trai em. Chị ấy là nhà văn, cũng có một tác phẩm viết về những người đang công tác ở vùng cao giống như anh đấy”.

Cô nhóc không hề để ý đến sắc mặt của hai người: “Lần trước anh bảo anh đang làm ở trạm xá gì gì ấy nhỉ? Ban nãy lúc bác sĩ Quách Cảnh Đức đọc em không nhập tâm nên không nhớ, bản gì nhỉ?”

“A Tứ”. Cả anh và Hà Phương cùng đồng thời lên tiếng.

“À…”. Thùy Chi gật gật gù gù, vừa định nói thêm thì bỗng dưng phát hiện ra một chuyện vô cùng chấn động. Hai mắt cô nhóc trợn to nhìn Đình Việt rồi lại nhìn Hà Phương, lắp ba lắp bắp: “Ơ… thế… thế bác sĩ Huy trong sách chị Phương viết là…”

Hà Phương bình tĩnh trả lời: “Là anh trai em”.

Trong thời gian ngắn ngủi, Thùy Chi cảm thấy cô không sao tiếp nhận được thông tin này, lúc đầu đọc cuốn Mùa Hạ Ở Vùng Cao cô đã c.hế.t mê c.hế.t mệt bác sĩ Huy trong đó, ngày đêm tương tư, còn liên tục dò hỏi Hà Phương bác sĩ Huy có phải là nhân vật có thật hay không. Không ngờ nhân vật ấy không những có thật mà lại còn là anh họ của mình.

Trời ạ! Là cô vô duyên hay là anh họ cô có duyên với Hà Phương đây? Ban nãy cô còn định làm bà mối giới thiệu để hai người họ làm quen nữa.

Thùy Chi liếm môi, khó khăn thốt ra một câu: “Thế nghĩa là… hai người đã quen nhau từ trước rồi ạ?”

Hà Phương không đáp, chỉ quay sang nhìn Đình Việt. Hơn nửa năm không gặp, anh vẫn không khác lúc trước là bao, ánh mắt lúc nào cũng mang vẻ lạnh nhạt khiến người ta không thể nắm được tâm tư, nhưng lại dễ sa chân c.hế.t chìm vào trong đó.

Cô lặng lẽ vươn tay ra: “Lâu rồi không gặp, bác sĩ Việt, chúc mừng anh”.

Đình Việt liếc những ngón tay đã hoàn toàn lành lặn của cô, im lặng một lúc mới chậm rãi bắt tay: “Nhà văn Hà Phương, cũng chúc mừng sách của cô đã được xuất bản”.

“Chuyện đã lâu rồi, chúc mừng gì nữa”. Cô cười cười, cảm nhận dưới đầu ngón tay là từng khớp xương vững chãi ấm nóng, có dòng điện nhẹ nhàng lan từ đôi tay đến trái tim: “Mọi người ở bản A Tứ có khỏe không?”.

“Vẫn khỏe”.

“Thế thì tốt rồi”. Cô chậm rãi buông tay anh, cảm thấy mấy lời hỏi thăm sáo rỗng này nhạt thếch, cũng chẳng muốn tiếp tục: “Chắc bác sĩ Việt vẫn còn bận việc, tôi cũng có việc, không làm phiền nữa. Có cơ hội gặp lại”.

“Có cơ hội gặp lại”. Anh nói.

Thùy Chi thấy hai người chưa nói được bao nhiêu đã đi, liền vội vã chạy theo: “Chị Phương sao đi vội thế? Khó khăn lắm anh em mới về Hà Nội mà, hai người dù sao cũng quen nhau, nói chuyện chút đã”.

“Bên nhà xuất bản có việc, bây giờ chị phải qua đó. Đợi khi nào có dịp rồi nói chuyện sau cũng được”. Hà Phương cười như không cười: “Với cả chị và anh em cũng không thân thiết lắm, không có nhiều chuyện để nói với nhau”.

Dứt lời, cô nhanh chóng xoay người, lặng lẽ hòa lẫn vào đám đông rồi đi mất.

Thùy Chi biết Hà Phương xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy giữa Hà Phương và anh trai mình có gì đó không đúng, nhất là ánh mắt của Đình Việt, Thùy Chi chưa từng thấy anh nhìn bất kỳ người nào chuyên chú như vậy.

Không nghĩ ra được đáp án, chỉ có thể quay lại tra khảo nhân vật chính: “Anh, có phải lúc chị ấy đến bản A Tứ tìm tư liệu viết sách, anh trêu chọc người ta không?”

“Chị gái của bạn trai em là loại người dễ bị người khác trêu chọc hả?”. Đình Việt đáp.

“Nói cũng phải, chị Phương ngầu lòi như thế mà”. Thùy Chi gật gù, lát sau nghĩ ra chuyện gì lại ngẩng phắt lên: “Nếu không phải anh trêu chọc chị ấy, thế có phải hai người đã… ‘tình một đêm’ không? Ánh mắt anh nhìn chị ấy lạ lắm. Mau khai thật đi còn được khoan hồng”.

Đình Việt sầm mặt, cốc vào trán cô bé: “Nói năng vớ vẩn. Mau về đi”.

“Em không về. Anh nói cho em biết đi, giữa hai người có chuyện gì? Có quan hệ gì?”

“Không có quan hệ gì”.

“Chị Phương viết về anh trong sách đấy, bao nhiêu người đọc xong mê mệt anh kia kìa. Anh đã đọc chưa?”

Đình Việt không hề dừng bước, anh lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Không muốn đọc”.

Sau đó anh nhanh chóng đi vào khu vực dành cho nhân viên, Đình Việt chân dài nên bước rất nhanh, Thùy Chi phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp: “Thế tối nay anh có về nhà không? Bác hai nhắc anh suốt đấy. Hôm nay kiểu gì cả nhà xem tivi cũng thấy anh cho mà xem”.

“Anh Việt, về thì gọi cho em nhé, mấy đứa bạn em đòi xin chữ ký của anh”.

Đình Việt không muốn bận tâm đến con nhóc này, lười trả lời, chỉ quay người đi thẳng!

Anh đến chào hỏi bác sĩ Quách Cảnh Đức, nhưng lúc bước đến ngã rẽ lại tình cờ trông thấy một chiếc G500 lướt qua. Thân xe hầm hố, một bên cửa kính hạ xuống, có một cánh tay trắng nõn cầm theo điếu thuốc đặt nhẹ nhàng bên cửa xe, tàn thuốc màu xám tro theo gió rơi lả tả xuống đường.

Phong cách tùy hứng này không cần đoán thì anh cũng biết là ai, nhưng Đình Việt không lên tiếng gọi cô lại. Anh hiểu người phụ nữ này vốn không dễ nắm trong lòng bàn tay, khi cô không muốn thì chẳng ai có thể giữ nổi bước chân cô lại, ngay cả anh cũng vậy!

Cho nên cứ coi như chưa từng gặp thì hơn!

***

Sau khi Hà Phương rời khỏi trung tâm hội nghị, cô lái xe thẳng một mạch đến nhà xuất bản, dọc đường đi, trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi dáng vẻ của ai kia.

Thực sự cô chưa từng nghĩ tới một bác sĩ ở vùng cao như Đình Việt khi mặc vest lại lịch lãm và quyến rũ đến mức độ này. Lồng ngực rộng lớn vững chãi, bờ vai rộng rãi, thắt lưng hẹp chân dài, toàn thân toát ra hơi thở mạnh mẽ của đàn ông trưởng thành nhưng lại không thiếu phần phong tình mềm mại, loại cám dỗ này khiến cô kìm lòng chẳng đặng, chỉ muốn ngay lập tức có được thân thể anh.

Nhưng cô lại không thể chiếm được!

Hà Phương nhịn cảm giác khô nóng từ cổ họng, rít một hơi thuốc thật dài, cho đến khi dừng xe ở sân nhà xuất bản cũng đã đốt hết hai điếu thuốc.

Cô bình tĩnh đi vào giải quyết công việc, xong xuôi lại bị mấy người trong nhà xuất bản kéo đi uống rượu, nói là để ăn mừng sách của cô lần này bán ra được tròn năm mươi nghìn cuốn. Hà Phương cảm thấy mình từ chối mãi cũng không tiện, rút cuộc đành phải đi cùng mọi người. Ở nhà hàng bị chuốc rượu một trận, đến khi đặt chân về được đến nhà thì cũng đã say chẳng biết trời trăng gì nữa.

Đến nửa đêm, cô khát nước nên tỉnh dậy, sau khi mở tủ lạnh uống hết nửa chai nước thì cơn buồn ngủ cũng đã bị cuốn bay sạch. Hà Phương theo thói quen lần mò tìm ô mai, nhưng sờ tới sờ lui mới phát hiện ra ô mai đã hết từ lâu, chẳng có thứ gì ngăn cản cơn thèm thuốc, cô lại đốt một điếu.

Hà Phương chậm rãi đi đến bệ cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mới phát hiện hôm nay là đầu tháng, không có trăng, chỉ có ánh đèn điện đô thị hắt lên bầu trời đêm đen kịt, ánh sáng nhân tạo, không đẹp như ánh trăng.

Cô ngồi ngẩn ra một lúc mới nhớ bật nguồn điện thoại lên, màn hình vừa sáng đã có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ báo đến. Hà Phương nhìn lướt qua một vòng, kéo xuống tận cuối cùng cũng không tìm thấy ba chữ Bác sĩ Việt.

Cô bật cười, lặng lẽ rít vào một hơi thuốc thật dài, cảm thấy bác sĩ Việt ở điểm trường A Tứ và bác sĩ Việt ở thành thị phồn hoa này tuy khác nhau, nhưng lại cũng giống nhau đến thế. Anh luôn mang một vẻ lạnh nhạt hờ hững, không có cảm giác tới gần được, dù cô có thả thính hàng trăm lần thì anh cũng có hàng trăm cách né thính. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp lại, cũng chẳng nỡ nhắn cho cô một tin hỏi thăm.

Nhưng thật kỳ lạ, anh càng tỏ ra xa cách thì lại càng khơi dậy hứng thú trong cô. Hà Phương liếm đôi môi khô khốc, cuối cùng nhanh chóng tìm đến số của anh rồi gõ một tin: “Bác sĩ Việt, anh không nhớ tôi à?”

Thời gian đã hơn hai giờ sáng, vốn dĩ anh đã phải ngủ từ lâu, nhưng chỉ vài phút sau đã thấy anh nhắn lại: “Hút thuốc ít thôi”

“Sao anh biết tôi đang hút thuốc?”.

“Cô thức vào giờ này thì còn làm gì ngoài hút thuốc?”

Hà Phương bật cười: “Bác sĩ Việt hiểu tôi thật. Anh chưa ngủ à?”

“Bị đánh thức”.

“Lẽ ra anh nên để chế độ yên lặng”. Dừng một lát, cô lại gửi thêm một tin: “Bao giờ quay lại bản A Tứ?”

“Hôm nay”.

Nghĩa là vài tiếng nữa anh sẽ phải dậy, lên xe đi một quãng đường dài trở về bản A Tứ. Hà Phương cảm thấy lần này gặp vẫn chưa đủ, nhưng mối quan hệ của hai người chưa thân thiết đến mức có thể giữ chân nhau, cho nên chỉ nói: “Lên đường may mắn”.

Sau đó, Đình Việt không nhắn lại nữa, Hà Phương nghĩ với tính cách của anh thì cô sẽ không chờ được tin trả lời. Nhưng gần sáng, khi cô chuẩn bị quay về giường đi ngủ lại thấy điện thoại rung lên: “Tôi có mang theo ô mai. Gửi ở chỗ Thùy Chi”.

Đọc xong tin nhắn này, trái tim Hà Phương ngay lập tức như bị thứ gì đó gõ mạnh một cái, đột nhiên vị chua trong miệng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, thấm ở đầu lưỡi còn có một chút ngọt ngào khó có thể nói rõ được.

Cô không trả lời tin của anh mà ấn số gọi cho Thùy Chi, giờ này con bé vẫn đang ngủ say, ngay cả tiếng “Alo” cũng nói bằng giọng mũi.

Hà Phương không đợi con bé tỉnh ngủ đã nói: “Anh của em ở chỗ nào?”

“Gì cơ ạ?”. Thùy Chi giật mình tỉnh cả ngủ, giơ điện thoại lên trước nhìn đi nhìn lại, thấy số Hà Phương gọi đến lúc 4 rưỡi sáng thì đần mặt ra.

Cô nhắc lại: “Anh của em bây giờ đang ở đâu? Bác sĩ Việt ấy”.

“À… anh ấy… đang ở khách sạn Nam Dương ạ. Em nghe nói là đi theo đoàn nên ở cùng đoàn, ngày hôm qua anh ấy có về nhà, nhưng chỉ ghé qua nhà một…”

Ba chữ một chút thôi còn chưa nói hết đã nghe tiếng tút… tút ở đầu dây bên kia, Hà Phương đã cúp máy.

Thùy Chi há hốc miệng kinh ngạc một lúc, thấy trời vẫn chưa sáng mà Hà Phương đã gấp gáp tìm gặp anh mình như vậy, lại càng tò mò giữa anh trai mình và Hà Phương là quan hệ gì.

Cô nhóc ngẩn ra hồi lâu mới nhớ nhắn cho Hà Phương thêm một tin: “Anh Việt ở phòng 803 ạ”.

Đường phố Hà Nội vào sáng sớm chưa đông đúc người qua lại, nhưng những người bán hàng buổi sớm đã bắt đầu hối hả đi lại trên đường. Khách sạn xxx cách chỗ Hà Phương 15 phút lái xe, hôm nay vì không tắc đường nên cô đến sớm hơn một chút, còn chưa tới 10 phút đã đứng trước phòng 803 gõ cửa.

Nửa phút sau có tiếng bước chân người đi ra, Đình Việt vốn tưởng bác sĩ cùng đoàn đến gọi anh chuẩn bị ra xe để về bản A Tứ, nhưng khi ra mở cửa lại chỉ thấy một gương mặt quen thuộc.

Hà Phương chỉ khoác một chiếc áo len mỏng, trên cổ quàng một chiếc khăn bằng lụa, tơ tằm rủ xuống đôi vai gầy mỏng manh, lúc này, trông cô không còn vẻ giương cung bạt kiếm mà chỉ như một thiếu nữ mới lớn, xinh đẹp, thanh thuần và sạch sẽ.

Cô đứng trước anh, không kiêng dè nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đen nhánh nóng bỏng như ẩn giấu một đốm lửa. Đình Việt phút chốc cảm thấy máu trong người mình như bị thứ gì đó làm cuộn trào lên, cũng chẳng biết phải nói ra sao.

“Bác sĩ Việt”. Cô khẽ gọi.

“Ừ”. Đình Việt vốn nghĩ giây tiếp theo cô sẽ làm gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ xòe tay ra: “Anh trực tiếp đưa ô mai cho tôi”.

“Gì cơ?”.

“Anh trực tiếp đưa ô mai cho tôi”. Cô kiên nhẫn nhắc lại, giọng nói vô cùng kiên quyết và cứng rắn.

Sự thẳng thắn này của Hà Phương làm cho ai kia sửng sốt, anh cúi đầu nhìn hai gò má ửng hồng vì chạy đến đây của cô, bất giác cảm thấy trong lòng có một loại kích động không thể nói rõ được.

Anh trầm mặc nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên xoay người đi vào trong phòng, lôi chiếc va ly để trong góc ra, lục tung toàn bộ hành lý đã được xếp gọn gàng, tìm kiếm trong đó một hồi lâu mới thấy một túi ô mai nhỏ.

Chẳng biết sao sáng nay khi đưa ô mai cho Thùy Chi, anh đã cố ý giữ lại một chút này. Có lẽ anh đã đoán trước được Hà Phương sẽ đến đây, cũng có thể giữa hai người có một loại ăn ý mà ngay cả anh cũng không thể giải thích được. Tựa như việc anh không rõ ra chợ phiên có thể gặp lại bà cụ bán ô mai hay không, nhưng vẫn cố ý đứng chờ ở đó rất lâu vậy.

Một lát sau anh cầm túi ô mai nhỏ quay lại, chìa đến trước mặt Hà Phương: “Ở đây chỉ còn một ít thế này thôi. Khi nào cô gặp Thùy Chi thì lấy chỗ còn lại”.

“Tôi biết rồi”. Cô cười, vươn tay nhận lấy túi ô mai, gương mặt không giấu nổi vẻ thỏa mãn và hài lòng.

Đình Việt nhìn Hà Phương vội vã chạy đến đây cũng chỉ vì một điều nhỏ nhặt như thế, trong lòng cảm thấy có chút ngứa ngáy không diễn tả được. Anh lẳng lặng hít sâu vào một hơi: “Chỉ có một túi ô mai, không cần vội vã chạy đến đây. Nếu muốn ăn thì lần sau mua được, tôi sẽ gửi theo đường bưu điện xuống cho cô”.

“Không cần, tôi chỉ muốn anh trực tiếp đưa ô mai cho tôi”.

Anh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Hà Phương cũng không kiêng dè, nói thẳng: “Bác sĩ Việt, anh cố ý mua ô mai mang xuống cho tôi. Tôi đến để xác nhận anh chưa từng quên tôi”.

Mưa phùn tháng ba lất phất ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi qua, không thể làm nguội đi trái tim nóng bỏng của Hà Phương, trong mắt cô, vẫn nồng nàn một ánh lửa.

Cô là người phụ nữ quái gở đầu tiên mà anh gặp, cũng là người dám hỏi thẳng những điều phụ nữ không nên nói, một cô gái không có vẻ nhu mì hiền thục, chỉ có sự cố chấp chẳng giống ai. Lời nói vừa rồi của Hà Phương cũng như một mũi d.a.o bén nhọn, chọc thẳng vào mối quan hệ không rõ ràng của hai người.

Cô nói đúng, anh mang ô mai xuống cho cô. Anh chưa từng quên cô!

Đình Việt im lặng nhìn cô thật lâu, thật lâu, mãi đến khi căn phòng bên cạnh có tiếng lục đục truyền ra, anh mới mở miệng: “Ừ, tôi chưa từng quên cô”.

“Tôi biết”. Cô cười tủm tỉm: “Tôi cũng vậy”.

“…”

“Đã đi mấy trăm cây số đến đây, còn mất công mang ô mai cho tôi, tôi ôm anh một cái để cảm ơn nhé?”. Cô nhìn bóng dáng anh cao ngất, xúc động muốn hôn anh, nhưng chỉ có thể hỏi có thể ôm một cái hay không.

Câu trả lời của Đình Việt là lặng lẽ lùi về sau một bước!

Anh nói: “Tôi sắp phải về bản A Tứ, cô cũng về đi”.

“Ừ”. Hà Phương cười cười, cô giơ túi ô mai trên tay lên lắc lắc: “Tôi sẽ đến chỗ Thùy Chi đòi lại toàn bộ số ô mai. Bác sĩ Việt, cảm ơn. Có dịp nhất định sẽ lấy thân báo đáp”.

Anh quen rồi, không chấp cô: “Tôi tiễn cô xuống dưới”.

“Không cần đâu, tôi lên được, cũng tự xuống được”.

“Trời chưa sáng rõ, khách sạn loại người nào cũng có”.

Hà Phương phì cười: “Cứng miệng”.

Căn phòng bên cạnh đã không còn những tiếng lục đục, hành lang dài vắng người, hai người một trước một sau đi đến thang máy.

Bị Đình Việt từ chối nhiều lần, Hà Phương không cảm thấy thất vọng, lần này lại bị anh từ chối, nhưng ngược lại cô còn cảm thấy có chút thành quả, đơn giản bởi vì anh nói chưa từng quên cô.

Lời này từ miệng bác sĩ Việt, không phải cứ muốn nghe là sẽ nghe được.

Hà Phương cầm chặt túi ô mai trên tay: “Hôm nay tôi có thấy anh lên khán đài nhận giải thưởng”.

“Ừ”.

“Đẹp trai lắm”. Ngừng một lát, cô lại nói: “Lúc đó anh biết tôi muốn làm gì nhất không?”

“Cô nhà văn, phiền cô đừng nói mấy lời không sạch sẽ”. Anh lập tức chặn miệng cô.

Hà Phương không để ý đến anh, bước vào thang máy mới nói: “Tôi muốn lột sạch quần áo trên người anh xuống”.

Vẻ mặt của Đình Việt ngay lập tức sa sầm, muốn mắng cô mấy câu, nhưng cuối cùng lại chỉ bước theo cô vào thang máy.

Buồng thang máy khách sạn không hề hẹp, nhưng vì cơ thể anh rất cao nên nhìn thế nào cũng thấy chật chội, hơn nữa, bóng dáng cao ngất của anh như chắn toàn bộ ánh sáng từ trên trần hắt xuống, toàn bộ sự sáng sủa đều rơi hết xuống thân thể người đàn ông này.

Hà Phương khẽ liếm môi: “Lúc đứng ở trên đó, anh có nhìn thấy tôi không”.

Một lát sau cô mới nghe được tiếng anh trả lời, rất khẽ: “Có”.

“Rất tốt”. Giữa cả trăm người ở đó, anh đứng trên bục cao vẫn có thể nhìn được ra cô, Hà Phương có được câu trả lời mình mong muốn, đã cảm thấy đủ hài lòng.

Sau đó không ai nói chuyện nữa, chỉ nghe được tiếng cáp của thang máy bắt đầu chuyển động và hơi thở rất nhẹ nhàng của hai người. Tờ mờ sáng, chẳng mấy người qua lại nên thang máy chỉ có anh và cô, màn hình nhanh chóng nhảy đến số 7, rồi 6, đến khi chuyển về số 4 thì Hà Phương bỗng dưng xoay người, cô ôm lấy cổ anh, tìm kiếm môi anh.

Đình Việt theo phản xạ dang tay đỡ lấy eo cô, thân thể anh cứng đờ, không hề đáp lại nụ hôn bất ngờ của Hà Phương mà chỉ im lìm đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt ghim chặt xuống gương mặt trắng nõn của cô.

Hà Phương không bận tâm đến việc anh có đồng ý hay không, mi mắt cô khép chặt lại, say đắm hôn, từng sợi mi cong cong cọ nhẹ vào sống mũi anh.

Chốc lát sau, cô cảm nhận được đôi bàn tay anh đặt trên eo cô dần dần thả lỏng, Hà Phương vốn nghĩ anh sẽ đẩy cô ra, nhưng giây tiếp theo đột nhiên eo cô lại bị siết chặt, Đình Việt kéo mạnh cô vào trong lòng, cứng rắn mãnh liệt đáp trả lại nụ hôn của cô, hơi thở dồn dập quấn lấy nhau, môi lưỡi giày vò đến chấn động.

Thang máy sáng loáng phản chiếu bóng hình của hai người, thân thể nhỏ bé của của người con gái mềm mại tựa sát, giống như có thể vỡ nát trong lòng người đàn ông kia bất cứ lúc nào, nhưng lúc này, nụ hôn của anh lại rất mực dịu dàng, rất mực bình yên…

Môi của anh rất mềm và ấm, đầu lưỡi có vương hương rượu Whishky nồng nàn cay ngọt, quyện với vị cocktail trong miệng Hà Phương, tạo thành một loại hương vị quyến rũ kỳ lạ không thể lẫn đi đâu được. Anh quyến luyến ngậm lấy đầu lưỡi cô, cùng với đầu lưỡi anh cùng triền miên ẩm ướt, nụ hôn sâu mang theo tình ý mãnh liệt cuộn lên, phảng phất hơi thở sáng sớm mùa xuân của một ngày mới.

Dễ chịu, mát rượi, sảng khoái và bình yên.

Tựa như ánh trăng sáng trên núi rừng của bản A Tứ!

Cho đến khi thang máy vang lên “Ting” một tiếng, anh mới buông cô ra, lúc này, gò má của Hà Phương đã trở nên đỏ ửng, còn anh dù ngoài mặt vẫn bình lặng như nước nhưng hơi thở lại không giấu nổi sự kích động.

Có người đi qua sảnh chính của tầng trệt, khẽ liếc vào bên trong. Hà Phương theo phản xạ lùi về sau một bước, vuốt thẳng lại tà áo: “Tiễn đến đây được rồi”. Cô hắng giọng, tim vẫn đập thình thịch: “Anh về phòng đi”.

“Ừ”. Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, cố ổn định lại hô hấp.

Hà Phương không nói nữa, lập tức rảo bước đi ra khỏi thang máy, khi ra đến bên ngoài liền gặp một trận gió lạnh thổi qua, cảm giác nóng rát ở gò má ngay lập tức dịu xuống. Lúc này, cô mới ngây ngốc quay đầu lại nhìn khách sạn phía sau rồi bỗng dưng bật cười thành tiếng. Mấy người gánh hàng rong đúng lúc đi ngang qua, thấy một cô gái chỉ mặc một chiếc váy ngủ đứng cười ở trước khách sạn, còn tưởng cô bị đ.iê.n.

Phải rồi, cô bị đ.iê.n, bác sĩ Việt cũng bị đ.iên. Tự nhiên hôn nhau gì chứ?

Hà Phương cười rất lâu mới lững thững ra xe, lái thẳng một mạch về nhà. Suốt một đêm chẳng ngủ được mấy tiếng, cô vừa đặt lưng lên giường là đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã chuyển về chiều muộn.

Sờ đến điện thoại vẫn không thấy anh nhắn tin đến, cô hậm hực thầm mắng anh vài câu rồi vẫn gọi cho anh.

Điện thoại đổ ba, bốn hồi chuông mới nghe giọng nói quen thuộc: “Alo”.

“Bản A Tứ còn cách xa anh nữa không?”. Câu hỏi của cô chẳng giống ai.

Đình Việt khẽ cong môi, lúc này, xe đang đi qua nơi trước đây anh đã từng xuống sửa, còn cô ngồi trên xe cướp lon coca của bác tài. Nhưng anh không nói, chỉ bảo: “Khoảng hơn 40 cây nữa”.

“Thế phải tối muộn mới về đến nơi”. Cô xoay người, trở mình nằm úp xuống giường: “Tối nay anh ngủ lại nhà nghỉ à?”

“Chắc phải vậy thôi. Buổi tối không có người giao hàng vào bản Tam”.

“Ừ”.

Sau đó, cả hai người không ai nói nữa, trong điện thoại chỉ văng vẳng những tiếng xóc nảy của xe đi trên con đường gồ ghề. Hà Phương đã từng trải nghiệm con đường đó, cũng thấy mệt mỏi thay anh, nhưng những người công tác ở vùng cao là thế, chỉ có một con đường, không đi đường khác được.

Một lúc rất lâu sau, anh mới nói: “Dậy ăn gì đó đi”.

“Ừ, biết rồi”. Cô gật đầu, định cúp máy, nhưng bỗng dưng lại nhớ ra một chuyện gì đó nên bảo anh: “Bác sĩ Việt”

“Ừ”.

Cô tủm ta tủm tỉm, bỏ một hạt ô mai vào trong miệng xong mới dõng dạc nói ra một câu: “Môi anh ngọt lắm. Tôi vẫn muốn hôn lần nữa”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!